Ngày con chào đời

 Chào Hana, con gái của ba!

Hôm mà con chào đời, phải nói là lúc mà ba rất hoảng loạn vì lúc ấy ba đang bị cách ly tại nhà, không thể bên cạnh mẹ con để động viên hay chăm sóc cho mẹ. Bà nội của con vào lúc đó thì đang phải nhập viện vì bị Covid mà không có ai bên cạnh. Lúc ấy, mẹ con sinh khó, nhưng mẹ con vẫn ráng cố gắng sinh thường với suy nghĩ là làm vậy sẽ tốt nhất cho con. Mẹ phải chịu đau cả ngày nhưng nỗ lực ấy cũng có giới hạn, và phải đến khi bác sĩ yêu cầu mổ vì mẹ đã quá đuối sức, thì mẹ mới chịu mổ. Trong lúc cả hai người phụ nữ quan trọng nhất của cuộc đời ba trải qua những giây phút thập tử nhất sinh, mà ba không thể làm gì hơn là cầu nguyện và ngóng trông từng tin tức. Lần đầu tiên mà ba cảm thấy bất lực như vậy, một cảm giác mà mãi sau này, ba vẫn cảm thấy khủng khiếp. Cũng may, bác sĩ mát tay, nên mẹ tròn con vuông. Nhìn những hình ảnh đầu đời của con do bác sĩ gửi qua, ba muốn bật khóc.

Ba phải cám ơn bà ngoại của con, vì bà ngoại chăm sóc mẹ con trong những ngày đầu tiên mà con chào đời. Một mình bà ngoại phải xoay sở vừa chăm sóc cho mẹ con, vừa chăm sóc, vỗ về, cho con uống sữa. Và hầu như chắc chắn một điều, là bà ngoại phải thức trắng vài đêm, để có thể lo chu toàn được cho con và mẹ con trong bệnh viện. Do con ra đời vào lúc dịch bệnh Covid đang bùng phát, nên bệnh viện chỉ cho phép một người được vào chăm nuôi thôi. Và điều đó như bòn rút sức khỏe của bà ngoại rất nhiều, nhưng với lòng yêu thương con cháu vô bờ, bà ngoại đã chăm cho con và mẹ con hết sức chu đáo- một điều mà bản thân ba cũng khó mà làm được.

Thật ra trước khi con chào đời, ba và mẹ đã có rất nhiều kế hoạch từ việc chọn phòng khám để khám thai, chọn bệnh viện để sinh con, thậm chí là phân công việc để chăm con lúc sau sinh và những ngày sau, rồi đến kế hoạch phải thay đổi phòng ốc, nơi ở, công việc,… Tất cả mọi thứ xung quanh ba mẹ dường như đều phải thay đổi… vì con-thiên thần của ba mẹ. Thoạt đầu mọi tính toán đều rất nan giải, thậm chí là bế tắt vì đại dịch Covid; mọi di chuyển đều bị hạn chế. Ba và mẹ phải ở trong căn phòng trọ vỏn vẹn 16m2 trong vài tháng thành phố bị block down; thậm chí có lúc còn sợ đói vì không thể nào mua được thức ăn. Nhớ lại, ba cảm thấy lúc ấy như là ác mộng khi mà mẹ con thì đang có thai con, mà đồ ăn, dinh dưỡng thì thiếu hụt vì không thể nào mua được thực phẩm cho dù có tiền. Lúc ấy ba cảm thấy vô cùng tiêu cực và bức xúc với các chính sách ngăn sông cấm chợ của nhà nước. Nhưng, may thay ông trời cũng mỉm cười vào những phút cuối, khi đại dịch dần ổn định lại và ba mẹ có thể về quê để chuẩn bị cho việc chào đời của con ở quê- nơi mà ba mẹ cảm thấy thoải mái nhất.



Ngỡ tưởng mọi việc sẽ dần ổn thỏa vì mọi thứ đã được lên kế hoạch cụ thể, thế nhưng tai họa lại ập đến khi mà bà nội của con bị mắc Covid. Bà nội vốn đã lớn tuổi lại còn bị béo phì nên lúc ấy ba rất lo lắng, có thể nói là rất lo sợ. Hơn nữa, lúc ấy bà nội đang ở chung với ba mẹ cho nên ba rất sợ bà nội lây cho mẹ con. Cũng may là sau khi test Covid cho mẹ thì mẹ con không bị và ngay lập tức ba yêu cầu mẹ con phải về nhà bà ngoại để tránh việc có thể bị lây nhiễm mà đôi khi tác nhân là ba. Sau vài ngày cố gắng dùng mọi biện pháp đã nghiên cứu để hỗ trợ bà nội lúc đầu, nhưng bệnh tình bà nội có vẻ trở nặng đi khi bà nội sốt 39 độ. Lúc ấy tầm 11h đêm, ba đo nồng độ oxy trong máu của bà thấy giảm xuống 94%, ba gọi điện cho tất cả các số điện thoại hỗ trợ bệnh nhân Covid ở tỉnh Long An, nhưng không một số điện thoại nào bắt máy. Hoảng loạn quá, ba gọi điện thoại cho 115 nhờ cấp cứu. May thay có người bắt máy nhưng người ta không nhận bệnh nhân Covid và yêu cầu liên hệ với y tế phường hoặc bệnh viên đa khoa Long An. Khi ấy ba tức tốc chạy ra trạm y tế phường và vì đã khuya nên trạm đóng cửa, và cũng không có ai trực. Ba lại gọi điện cho 115 và được chuyển đến số điện thoại của bệnh viên đa khoa Long An. Giọng một bác sĩ nữ đang trực được giới thiệu là bác sĩ Giang thỏ thẻ trong điện thoại. Bác ấy nhẹ nhàng hỏi thăm tình trạng của bà nội, rồi tư vấn cho ba những bước xử lý trong trường hợp bệnh tình của bà nội chuyển nặng, và bác ấy báo là phải xin ý kiến của cấp trên thì mới quyết định được cho nhập viện hay không. Cuối cùng thì bác ấy tư vấn là nên để bà nội ở nhà để theo dõi thêm. Đến giờ ngồi nhớ lại, thật sự ba rất biết ơn bác sĩ Giang này. Lúc tâm trạng đang rất hoảng loạn và cảm thấy bối rối như vậy, lại có người bác sĩ tư vấn nhiệt tình và có tâm như vậy, ba cảm thấy được an ủi và nhẹ nhõm hơn phần nào. Đến sáng, khi đo nhiệt độ thì bà nội vẫn sốt 39 độ, chỉ số sp02 chỉ còn 92% thì ba tức tốc gọi điện cho trạm y tế và nhận được một sự từ bỏ trách nhiệm rất bức xúc. Họ trách rằng tại sao ba không báo sớm, đáng lẽ thấy sp02 mà 95% là phải báo để họ xuống xử lý, bây giờ còn có 92% thì nguy cấp quá, trạm y tế không xử lý được vì còn phải nhiều thủ tục khác nữa, và yêu cầu ba gọi cho bệnh viên đa khoa cấp cứu. Mặc dù đang rất điên tiếc về thái độ cũng như cách xử lý của trạm y tế phường, nhưng ba liền phải gọi điện cho bệnh viện đa khoa nhờ họ cho xe cấp cứu đến. Cũng may, tối hôm qua bác sĩ Giang có dặn là nếu có gọi điện cấp cứu thì báo là có bác sĩ Giang nhận rồi. Và thế là mặc dù bên khoa cấp cứu hơi ngập ngừng, nhưng họ vẫn cho xe cấp cứu đến rước bà nội đi. Khi mà bà nội được đưa đến bệnh viện, các bác sĩ đo khám lại tất cả các chỉ số và test Covid cho cả bà nội và ba. Sau đó bà nội được đưa vào khu cách ly, còn ba thì ngồi chờ ở ngoài. Đến lúc này, nhìn bà nội đã được nằm trên giường và được thở oxy, ba mới thở phào được một cái nhẹ nhõm.

Ở trong bệnh viện, ba chứng kiến cảnh nhiều bệnh nhân bị Covid phải nằm cách ly với số lượng ngày một đông và đỉnh điểm là đến chiều tối, không còn chỗ để bệnh nhân nằm nữa. Trong ngày hôm đó, cũng có một ca tử vong do Covid vì bệnh nhân cũng lớn tuổi. Điều đó càng làm cho ba lo lắng hơn về tình trạng của bà nội. Có vẻ vì bệnh viện đang quá tải nên phải rất lâu ba mới thấy có bác sĩ hay y tá lại theo dõi, thăm khám cho các bệnh nhân bị nhiễm Covid. Cả ngày hôm ấy, ba ngồi vật vờ bên ngoài khu cách ly, cố gắng nằm trong tầm mắt của bà nội, để bà nội cảm thấy an tâm và không bị lo lắng, sợ hãi. Tuy nhiên, đến chiều tối thì họ nói vì lý do hết chỗ, nên chuyển ba đến khu cách ly dành cho F1. Xa bà nội lúc ấy, ba cảm thấy khá lo lắng. Cũng may là trước đó ba có nhờ cô 2 của con đem điện thoại vào cho bà nội để giữ liên lạc mặc dù trước giờ bà nội con không hề biết sử dụng điện thoại di động. Nhờ có cái điện thoại cùi bắp này, mà những ngày sau đó ba mới có thể liên lạc để trò chuyện, động viên, và thăm hỏi bà nội con được. Thật may mắn! Đến tầm 10h đêm, sau khi bác sĩ test Covid của ba và thấy không bị nhiễm, họ cho phép ba về nhà, và cách ly y tế 1 tuần tại nhà. Về đến nhà, mặc dù thoải mái hơn nhưng tâm trạng lúc đó của ba còn khá căng thẳng vì khi ấy ba không còn bên cạnh bà nội để chăm sóc cho bà. Và ba cũng không thể bên cạnh mẹ con để an ủi mẹ con.

Tối hôm ấy là ngày mà mẹ con đau bụng cả đêm vì trước đó bác sĩ đã kích sinh khi đã đến ngày dự sinh của con. Hôm sau, mẹ con được bà ngoại đưa vào bệnh viên để chờ sinh và phải chịu đau đớn trong suốt ngày hôm ấy với hy vọng có thể sinh thường để tốt nhất cho con. Nhưng như ba đã nói, cơ địa của mẹ gặp khó khăn trong việc sinh thường, nên bác sĩ gọi cho ba để báo là phải mổ gấp cho mẹ vì mẹ đuối rồi. Lúc ấy, ba hoảng loạn lắm, nhiều ý nghĩ tiêu cực nó cứ nổi dậy, sợ lắm con ạ. Ba chỉ biết ngồi ở nhà cầu xin ông bà, tổ tiên, thánh thần hãy tiếp thêm sức để mẹ con sanh con khỏe mạnh. Ba thật vô dụng con nhỉ? Và khi mà nhận được những hình ảnh đầu tiên của con và mẹ con, ba như đứt đoạn ruột, tinh thần vẫn còn khá căng thẳng. Mãi một hồi thì ba mới thở phào nhẹ nhõm được vì cuối cùng mẹ con cũng tỉnh táo và con chào đời rất khỏe mạnh. Niềm vui lúc này mới từ từ đến trong đầu của ba. Những mong đợi sẽ được gặp con, sẽ vui đùa với con, được chạm lên làn da mỏng manh của con làm ba cảm thấy phấn khích và háo hức.

Sáng hôm sau, ba được biết tin là bà nội của con được chuyển đến bệnh viện Lao Phổi Long An- tuyến đầu chống dịch Covid của tỉnh Long An. Đó là một tin hết sức tích cực với gia đình ta vì bệnh viện này khá gần nhà, rất tiện cho việc chăm sóc vòng ngoài cho bà nội và đây cũng là một nơi được xem là chữa trị bệnh nhân Covid tốt nhất Long An rồi. Và đúng là như mong đợi, sau 14 ngày nhập viện, bà nội con đã khỏe trở lại và được xuất viện trong niềm vui vô bờ của các thành viên trong gia đình. Niềm hạnh phúc lại được đong đầy.

Sau tất cả, ba cảm thấy biết ơn đời, vì sau nhiều khó khăn ập đến với gia đình ta, mọi người vẫn bình yên khỏe mạnh và còn chào đón thêm một thành viên mới. Sau những biến cố ấy, ba nghĩ mình cũng già hơn nhiều lắm con ạ. Nhưng đó cũng là những trải nghiệm đáng nhớ giúp ba trưởng thành hơn sau này. Nó giúp ba biết quý trọng sức khỏe của mình hơn, biết trân quý những người thương yêu của mình hơn. Đôi khi người ta thường không để ý, quan tâm đến những điều mà họ đang có, mà thường chỉ thấy tiếc nuối khi biết mình sắp mất đi những thứ ấy, con ạ. Và những biến cố vừa qua đã nhắc nhở ba về những thứ mà mình còn thiếu sót. Đến giờ, ba đã biết cái gì thật sự quan trọng với mình và ba trân quý nó hằng ngày đó con. Sắp tới, ba biết là sẽ có hành trình mới trong việc chăm con, và quan trọng hơn là dạy con. Ba muốn cho con được nhiều sự yêu thương nhất, và mọi thứ tốt nhất mà ba có thể.

Ba cũng lần đầu làm ba thôi, nên còn khá vụng về, con đừng giận ba nhé. Ba cũng phải học cách để làm ba thôi chứ ba đâu có biết đâu. Cám ơn cuộc đời đã mang con đến với ba mẹ, đến với gia đình của chúng ta.

Cám ơn vợ iu, cám ơn Hana. Yêu con.

 #StevenBang

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét